Trở về nhà, nó thấy sao nhà cậu quá trời người đến, đem đủ thứ quà bánh, trái cây, nước yến, sữa hộp, nói để tẩm bổ cho nó vẽ đẹp hơn, đạt giải cao hơn. Rồi hỏi, tiền giải thưởng được nhiêu, nhận tiền tươi hay chuyển khoản, tiền đó con tính sao. Rồi kể, vai vế, bà con gần bà con xa, nó phải gọi bằng gì, hồi xưa thân với bà nó ra sao, cho bà nó những thứ gì, giúp đỡ nhà bà nó, cậu nó ra sao... Nó đâu trả lời gì, chỉ gật gật chào thưa mọi người, rồi cười cười. Vậy đó, mà lòng nó chen lẫn nỗi buồn khôn tả. Làm sao và bằng cách nào để ước mơ thành hiện thực là được theo học tại Học viện Thiết kế và thời trang khi bản thân không có gì lận lưng!? Khoản tiền thưởng đạt được là toàn bộ chi phí nó sẽ được chi trả khi tham gia học 3 năm tại Hà Nội, chứ ban tổ chức không phát tiền mặt. Nếu nó không theo học thì chịu mất trắng toàn bộ. Chuyện này, trong số bà con đến nhà cậu đang nhận họ hàng này nọ, chắc không mấy ai được biết và hiểu.
Bác sĩ Mai kể về cụ bà lưng còng vừa nhìn thấy ánh sáng sau ca mổ đục thủy tinh thể đã lao đến quỳ xuống chân chị, làm chị vô cùng bối rối, vội vã đỡ cụ dậy. Chị nhớ lại: “Tôi vỡ ra một điều: người bác sĩ khi mang lại điều tốt đẹp cho bệnh nhân tức là đem lại hạnh phúc vô bờ cho họ”. Đó là ca mổ đầu tiên của chị và suốt mấy chục năm sau, điều chị nhận ra trong lần đầu tiên cầm dao mổ vẫn cứ mãi là sức mạnh vô biên thôi thúc chị mỗi ngày nỗ lực hết sức vì bệnh nhân, dẫu cương vị của chị giờ đây gánh nhiều trọng trách, áp lực và vất vả hơn rất nhiều so với xưa kia.
Đoạn đường Lâm Đồng – TP.HCM chưa bao giờ dài đến thế, bà chỉ biết cầu mong con qua cơn nguy kịch.
- Đừng gọi bố, gọi bác thôi con!
Mẹ chồng tôi bàn với bố chồng kế hoạch căn dặn khách sau khi nhận phòng, rằng: "Mong quý khách khi ra khỏi phòng nhớ tắt hết các thiết bị điện giúp nhà nghỉ. Tránh lãng phí điện vô ích". Mới đầu, bố nghe theo những lời nhắc nhở ấy của mẹ, dù trong lòng còn tỏ ra ái ngại. Sợ phật lòng rồi sau lại dễ mất khách vì cái tính tiết kiệm của mẹ chứ chẳng chơi. Nhưng sau khi cùng mẹ chứng kiến nhiều phòng khách vẫn "vô tư" quên tắt các thiết bị điện, bố tôi cũng xót ruột và... làm theo.
Bệnh viện Thanh Nhàn (Hà Nội) đứng sừng sững giữa cái nắng lúc 13 giờ chiều, tôi gửi xe rồi nép mình vào hành lang chờ đợi. Nhà gần lại đi nhanh nên tôi đến hơi sớm. Sân bệnh viện dù nắng nóng vẫn có nhiều người đi ra đi vào, người cười người khóc... Những phòng bệnh đóng cửa im ỉm, chỉ có khu khám bệnh và phòng cấp cứu là luôn nhộn nhịp.
6.62GB
Xem3.79B
Xem551.16MB
Xem95.64MB
Xem5.19GB
Xem487.48MB
Xem79.2979.27MB
Xem1.31GB
XemQuét mã để cài đặt
Xổ số siêu tốc 5p khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
269blackjack live
2025-08-21 13:15:23 xoilac 70 tv
257vb777
2025-08-21 13:15:23 truc tiep socolive
52466win
2025-08-21 13:15:23 Khuyến nghị
700g88
2025-08-21 13:15:23 Khuyến nghị